Đỗ Hồng

Một Kiếp Rong Chơi



 
Vào cuộc thế rong chơi cho hết kiếp
Làm nắng xuân tô đôi má em hồng
Gọi gió thu ru em giấc ngủ nồng
Giăng mây hạ che mát đường em tới
 
Thế kỷ dài bàn chân ta chưa mỏi
Đi quanh đời tìm mãi một ngày vui
Hạnh phúc trôi trong vũ trụ ngậm ngùi
Gửi em nhé một tình yêu nở muộn
 
Ta rong chơi cùng mặt trời lên xuống
Vai phong trần nghiêng nhẹ gánh gian nan
Trí nhỏ nhoi ta đựng cả non ngàn
Cho máu chảy thành dòng thơ bất tận
 
Đêm ngồi uống cùng ta ly rượu đắng
Mai đưa nhau về buổi sáng tinh khôi
Ta cùng em theo tiếng hát lên đồi
Trên hoang vắng, bóng tình yêu thoáng hiện
 
Ngày cuối cùng xin về nằm bên biển
Nghe sóng buồn nhớ lại cuộc rong chơi
Em gặp ta như cơn bão qua đời
Trong đổ nát có chút tình bay bổng  

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 31 tháng 7 năm 2014

Bình luận về Bài thơ "Một Kiếp Rong Chơi"